Tên khai sinh: Nguyễn Thị Phước, sinh năm 1963 tại xã Diễn Xuân. Nơi ở hiện nay: phường Lê Lợi, thành phố Vinh Nghệ An. Tốt nghiệp Đại học Toán, Đại học Báo chí. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.

Nguyễn Thị Phước đã từng làm Tạp chí Văn hóa Hà Tĩnh, phóng viên, biên tập viên phần văn xuôi Tạp chí Hồng Lĩnh của Hội VN Hà Tĩnh.

Hiện nay là Tổng biên tập Tạp chí Sông Lam.

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Mưa đầu hạ ( thơ, in chung, 1993);
  • Lời ru (thơ 1996);
  • Lời cánh đồng (thơ 2001);
  • Cho đồng thơm gió (Thơ, 2005);
  • Chuyến tàu tháng bảy ( Truyện ngắn, 1999),
  • Gió mùa đi qua ( Truyện ngắn, 2007),
  • Người tìm mật (Bút ký 2005).

Nguyễn Thị Phước đã nhận được giải thưởng của Tạp chí Văn nghệ quân đội, giải thưởng Ủy ban toàn quốc Liên hiệp VHNT Việt Na, giải thưởng Nguyễn Du của UBND Hà Tĩnh và giải thưởng Hồ Xuân Hương của UBND tỉnh Nghệ An.

Tham khảo thủ tục ==> Thành lập công ty tại Nghệ An

Chiều 27/6, tại thành phố Vinh, Đại hội Hội văn học nghệ thuật Nghệ An nhiệm kỳ 2012-2017 Nhà văn Nguyễn Thị  Phước được bầu Chủ tịch Hội VHNT Nghệ An.

Trích đoạn Gió mùa đi qua (truyện ngắn)

Xuyên gạt bàn tay vừa chạm vào những ngón thon mềm của chị. Không hiểu chị ghét lối chuyện trò chằm vặp của hắn hay là ghét cái điều hắn vừa nửa yêu cầu nửa nhờ vả ấy, giọng chị đanh lại:

– Ông về đi, muốn nói gì lên ủy ban gặp anh Hưng!

Thâm tâm, chị muốn nói thẳng vào mặt hắn: “Chẳng ra gì cái lối đi bằng đầu gối ấy đâu. Ai bạn bè gì với ông”. Sao bữa nay trông hắn bẩn bẩn ghê ghê thế nào! Không, hắn vẫn ăn bận lịch sự, lại còn cà vạt cài ghim nữa. ờ, có lẽ tại cái mặt trăng trắng của hắn hôm nay như tái hơn. Chắc điều hắn vừa nói rất hệ trọng đối với hắn? Hay tại bây giờ mình mới nhìn thật kỹ, thật gần hắn? Chị hiểu sự nguy hiểm của con người này. Nhưng hắn dai như đỉa. Nỗi thèm muốn quyền lực khiến hắn táo tợn hơn sự tưởng tượng của Xuyên. Bực nhất là cánh giáo viên trong trường đều biết hắn tán tỉnh chị. Bở ăn thật! Từ ngày hắn làm hiệu phó chuyên môn, mấy cô giáo trẻ cắn răng để hắn tán tỉnh, sờ sờ vuốt vuốt. Sợ trái ý hắn mà bị đẩy khỏi thành phố thì khổ. Hắn, cứ như có ai đó kẻ đường cho bước vậy. Thực ra, Xuyên biết hắn không có ô dù gì. Chưa có thì đúng hơn. Rồi hắn sẽ kiếm ra thôi, như hắn đã từng bươn chải, quẫy đạp để ngoi lên – Cái thằng Du của lớp 10 V mà bọn con gái lớp Xuyên ghét đứt mắt vì gian lận kiểm tra và điệu vặt.