MINH HIỆU (1924 – 2000)

  • Trong những người cầm bút ở Thanh Hoá, trưởng thành với Cách mạng Tháng Tám 1945, có lẽ Minh Hiệu hơn ai hết đã thiết tha với mộng văn chương để cuối cùng trở thành một nhà văn hoá địa phương, xứng đáng với danh hiệu ấy.
  • Chàng thanh niên ở đất Trường Giang, Nông Cống được đào tạo trong lớp Văn hoá kháng chiến Liên khu IV, đã nhập thân với sự nghiệp tuyên văn ngay những bước đi đầu tiên, đã trải qua khá nhiều thử thách, thử thách nào cũng đứng vững, nhưng lại không đứng lâu để đạt được đỉnh cao.
  • Ca dao Minh Hiệu có nhiều câu đã tồn tại với thời gian và có khả năng động viên quần chúng một cách thiết thực. Thơ Minh Hiệu (hai tập Những chiếc cầu, Yêu thương) có sự chân thật giản dị. Tham gia phát hiện ra kho tàng văn nghệ dân gian dân tộc Mường – chủ yếu là tục ngữ ca dao, xường và những truyện thơ như Huỳ Nga Hai Mối, ông đã tự bộc lộ được tư cách một người điều tra, nghiên cứu – và cả dịch thuật khá nghiêm túc.

Tiểu sử:

  • Tên thật: Nguyễn Minh Hiệu
  • Sinh năm: 1924
  • Nơi sinh: Nông Cống – Thanh Hoá
  • Bút danh: Minh Hiệu, Huệ Diệu, Cơ Hồng Duệ
  • Thể loại: Thơ, dịch, bút ký, lý luận phê bình

Các tác phẩm:

  • Những chiếc cầu (1969)
  • Yêu thương (1978)
  • Tâm tình (1972)
  • Quế ngọc châu thường (1991)
  • Nghệ thuật ca dao (1984)
  • Tình ca Lào Campuchia (1984)

Giải thưởng văn chương:

Mưa Núi

Mịt mù núi chặn đường mây

Gió dồn lạnh tới mưa vây giữa rừng

Nẻo đi lớp lớp trập trùng

Dốc cao mưa dựng cho rừng thêm nghiêng.

Tụt xuống, nhoài lên,

Vết bùn in khoé mắt,

Chân bám cho chặt

Còn trượt theo nhau.

“Cười lên ai cấm ai đâu

Đồng tình ra trượt dù đau cũng cười!”

Mưa hắt không thương người,

Nước tràn xuôi mái tóc.

Nước chảy dọc sống lưng

Ruột gạo trương;

Vắt cơm rã.

Mưa, mưa hối hả

Ướt cả mền, chăn.

Mưa càng tăng nghe lưng càng nặng

Ướt không cần, miễn đạn cho khô!

Khe sâu nước siết ai dò

Sẩy chân ống muối bây giờ thành canh.

Gió ào ào qua cành

Nước dồn rơi lộp độp.

Trèo chưa khỏi gộp

Đã trợt mòn quần

Tay móp da nhăn.

Đôi chân rớm máu

Mặc tranh cào, gai cấu. Vẫn đi!

Đã đi là chuyện phải đi

Mưa mưa, gió gió làm chi được người.

Dù cho “Hòn Lớn mang tơi”

Hòn Hèo đội nón”, ta cười như không.

Chỉ lo chóng hết thu – đông

Mãn mùa chiến dịch mà công chửa nhiều

Chiến dịch Trường Chinh

Khánh Hoà VII – 1949Z